Ca khúc Trọn Đời Anh Sống Vì Em do ca sĩ Lâm Nhật Tiến thể hiện, thuộc thể loại Trữ Tình. Các bạn có thể nghe, download (tải nhạc) bài hát tron doi anh song vi em mp3, playlist/album, MV/Video tron doi anh song vi em miễn phí tại NhacCuaTui.com. Khi tôm nuôi được 2 tháng, trọng lượng khoảng 90 con/kg thì tôi chuyển đến ao nuôi tôm thịt; nuôi thêm 2 tháng là thu hoạch", anh Hoài tiết lộ quá trình nuôi tôm. Theo anh, nuôi theo hình thức này có thể dễ dàng quan sát được ao, con tôm lớn dần trong sự kiểm soát gắt gao. Trọn Đời Em Nuôi Anh. Mỗi người đều là 'Mạc Tùy'.Trong lòng mỗi 'Mạc Tùy' đều có một 'Tùy Kỳ'.'Tùy Kỳ' của tôi ở phương Bắc, đó là một thành phố cách tôi hơn 1200 cây số.Mà anh ở nơi này vĩnh viễn mang họ 'Phương'. Series "Trọn Đời Bên Em" kéo dài suốt 10 năm từ năm 2001 đến 2010 đã tạo nên một dấu ấn đặc biệt trong sự nghiệp âm nhạc của nam ca sĩ Lý Hải. Năm 2001, Lý Hải đã cho ra mắt album "Trọn Đời Bên Em" và sau khi phát hành đã bán được 2.500 bản. Thế hệ 8x, 9x không thể Trọn Đời Em Nuôi Anh. Chương 3. Trọn Đời Em Nuôi Anh Chương 3: Gặp mặt và đi theo (3) Chương trước Chương tiếp . Anh ta cúi đầu chẳng ho he lấy một tiếng, cũng không biết đã ở ngoài này bao lâu rồi mà mặt với tay hở ra ngoài lạnh cóng đến tím tái. Chỗ này là khu dân -Có một lời trọn đời em vẫn chỉ muốn nói với anh " Em yêu anh"-Nếu con người cũng có đuôi, thì sẽ ngượng lắm đây. Vì, mỗi lúc bên cậu, tớ nghĩ, tớ sẽ nhịn không nổi mà lắc đuôi loạn xạ.-Cậu thích chơi game, tớ chơi với cậu. Cậu thích đá cầu, tớ nhìn cậu. Truyện Trọn Đời Em Nuôi Anh thuộc thể loại: Truyện Ngôn Tình full đầy đủ, cập nhật, truyện được viết bởi tác giả Nghiêu Tam Thanh. Đọc truyện ngay tại Truyenff.org Tôi hoàn toàn đồng ý với những ai chủ trương cụm từ 'các anh em' ở đây có nghĩa là 'các anh em họ', vì trong Kinh thánh và người Do-thái luôn gọi các người anh em họ là anh em." Tín điều Đức Mẹ Đồng Trinh Trọn Đời phản ánh một cảm thức đức tin chung (sensus Vay Tiền Online Chuyển Khoản Ngay. Tên truyện Trọn đời em nuôi anh Tác giả Nghiêu Tam Thanh Editor dipM Betamèo mỡ Chương 35 – Năm mới Nhìn thấy Tùy Kỳ gật đầu không hề do dự, cô trợn mắt kinh ngạc. Xem ra người này trước khi mất trí nhớ không khéo còn là trí thức học hành cao, ít ra thì chắc chắn không phải trai bao. Mạc Tùy cũng không rõ thế là tốt hay xấu, nếu đúng là một người học hành tử tế mà lại lưu lạc đến mức phải đi bốc vác hàng siêu thị thì đúng là quá uổng phí tài năng, để cha mẹ anh biết chắc sẽ đau lòng lắm. Cũng vì thế, không biết là Mạc Tùy đột nhiên lương tâm trỗi dậy hay là lên cơn động kinh, còn chạy thẳng lên đồng công an hỏi tiến triển điều tra, đáng tiếc là vẫn chẳng có thông tin gì hơn cả. Đêm 30, Mạc Tùy đưa chìa khóa cho Phạm Tư Nhiễm, để hai người họ đến nhà chuẩn bị trước, còn cô và anh đi làm như bình thường. Siêu thị mấy ngày lễ tết lại càng bận hơn, đến tận bốn rưỡi chiều toàn thể công nhân viên mới được cho về. Hôm qua trời đổ tuyết, hiện giờ không khí càng lạnh hơn, Mạc Tùy run rẩy đút tay vào túi áo Tùy Kỳ sưởi ấm, quãng đường có 10 phút cũng đủ để cô lạnh cóng cả người. Vào nhà một lúc mới đỡ hơn. Bây giờ không khí ngày tết ít náo nhiều hơn xưa rất nhiều, đối với mấy người bọn họ đây cũng chỉ là một dịp để tụ hội vui vẻ mà thôi, điểm khác biệt duy nhất là thời gian. Mấy người đang ngồi quây quần ăn uống vui vẻ, thì chuông cửa vang lên. “Giờ này còn ai đến nhỉ? Không phải là chủ nhà của hai cậu chứ?” Phạm Tư Nhiễm cắn đũa nói. “Cả nhà chủ về quê ăn tết rồi, trời sập cũng không phải họ đâu!” Phạm Tư Nhiễm lườm Mạc Tùy, “Năm hết tết đến, lấy ví dụ cũng phải lấy cái gì hay ho chứ!” “Rồi rồi rồi!” Mạc Tùy đặt đũa xuống, cản Tùy Kỳ đang định đứng lên mở cửa, “Ba người ăn tiếp đi, mình đi mở.” Cô nhảy xuống ghế, bước nhanh ra mở cửa. Khi mở cửa nhìn thấy người đến mặt không hề thay đổi một chút nào, vẫn cười cười như cũ, dùng âm lượng chỉ đủ 2 người nghe, nói nhanh “Chờ chút!” Cửa lại dập “rầm” một cái. Phạm Tư Nhiễm phối hợp với cái nhìn dò hỏi của Tùy Kỳ và tiếng nhai nuốt rất thờ ơ của Tư Phàm, hỏi “Ai đấy?” “Không có ai cả, chắc là gió bên ngoài to quá.” Mạc Tùy bỏ con tôm Tùy Kỳ đã bóc xong vào miệng, vừa ăn vừa nói với anh “Này, bóc tiếp hai con nữa đi.” Tùy Kỳ gật đầu, thế là cắm mặt vào bóc tôm cho cô. Phạm Tư Nhiễm nhìn mà buồn cười. Không khí vui vẻ nên Mạc Tùy uống vài hớp rượu, chẳng bao lâu rượu bốc lên, mặt đỏ bừng. Cô vỗ vỗ mặt, đột nhiên bảo “Ôi, nóng quá, mình ra ngoài một lát đây, vừa hay hôm nay quên mua sủi cảo, mình đi mua đây.” “Giờ này còn hàng nào mở?” Mạc Tùy mặc áo khoác, “Hàng tạp hóa ở góc phố chắc vẫn mở, mình đi xem.” Tùy Kỳ bật dậy, “Tôi cũng đi.” “Không cần, tôi tự đi.” “Tôi cũng đi.” Tùy Kỳ kiên quyết, Mạc Tùy liếc anh, “Đi đi cái gì, anh mấy tuổi rồi mà tôi đi đâu cũng bám theo thế? Ra dáng đàn ông chút được không?” Cô cầm chìa khóa đặt bên cạnh lên, giơ tay cảnh cáo Tùy Kỳ đang tỏ vẻ bất mãn, “Ngoan ngoãn ngồi xuống ăn cơm đi.” Tư Phàm ngồi trên ghế ngà ngà say, ngẩng đầu nhìn Tùy Kỳ, rồi kéo tay áo anh, “Cậu ngồi xuống đi xem nào, Mạc Tùy không thích trẻ con không dứt sữa đâu.” Tùy Kỳ giật giật môi, cuối cùng cũng ngồi xuống. Nhiệt độ bên ngoài thấp đến run cả người, gió lạnh giống như len lỏi vào tận xương. Mạc Tùy đút tay vào túi, đi xuống cầu thang trước, Trần Lương Sinh lặng lẽ đi theo. Anh ta chưa từng tới nhà Tùy Kỳ bao giờ, hôm nay đến được cũng là nhờ các bác già tầng dưới. Ngày tất niên không có chỗ nào ngồi được, Mạc Tùy ra đường tìm một mái hiên chắn gió để đứng, rụt cổ run lẩy bẩy, hiển nhiên là đang rất lạnh. Trần Lương Sinh giơ tay lên cởi khăn quàng của mình, Mạc Tùy nhìn thấy, nhếch môi trào phúng, “Nếu anh nóng thì cứ tháo, nếu định đưa tôi thì miễn đi, hai chúng ta không cần thiết phải giả vờ diễn trò thế đâu, anh không thấy phiền nhưng tôi mệt rồi.” Tay Trần Lương Sinh khựng lại rồi chầm chậm hạ xuống, “Diễn? Em nghĩ tất cả những việc anh làm là diễn?” Mạc Tùy cúi thấp đầu, dường như đang cố tìm lời để nói, một lúc lâu mới mở miệng “Nói thẳng luôn nhé, quan hệ lúc gần lúc xa trước đây của hai chúng ta nếu bảo anh hoàn toàn là diễn thì không đúng, cùng lắm là nửa thật nửa giả, đương nhiên chuyện này chủ yếu là do tôi, ai bảo tôi có tình cảm với anh.” Đây là lần đầu tiên Mạc Tùy nói thẳng tình cảm của mình với anh ta, nhưng cũng chính như thế là đủ thấy chuyện này đã đi đến bước nào. Trần Lương Sinh không nhịn được tự hỏi lòng, đêm nay, anh ta tới đây làm gì? Mạc Tùy vẫn bình tĩnh nói, “Với quan hệ của người nhà chúng ta cũng như tính cách của tôi, có thể chung sống hòa bình với anh là chuyện bất khả thi. Trước đây tôi còn chưa tỉnh ra, vẫn đi trong sương mù, nhưng sau hôm nay cũng nên phân rõ giới hạn thôi. Trần Lương Sinh, anh, đối với tôi, chẳng là gì cả. Nếu như trước đây còn xem là bạn, sau này cùng lắm chỉ là một người tôi từng quen. Anh cũng đừng ra vẻ người lớn đến dạy dỗ tôi nữa, miễn đế hai bên đều khó chịu.” Nhưng lời cô nói, dù chỉ là một dấu chấm câu Trần Lương Sinh cũng có thể nghe ra sự dứt khoát chấm dứt trong đó. Mạc Tùy là người lạnh nhạt, điều này anh ta vẫn luôn biết. Chỉ không ngờ có ngày sự lạnh nhạt ấy sẽ đối với mình. Thực ra chỉ cần quan hệ của vợ chồng Mạc Vĩ Tân vẫn còn đó thì cục diện hôm nay là chuyện tất yếu. Mạc Tùy đợi một lúc mà không thấy anh ta nói gì liền cảm thấy bực mình. Trước đây cô còn có thể nhân nhượng ít nhiều, giờ cô nghĩ thông rồi, bài đã lật, cô không còn kiên nhẫn để lịch sự thêm một giây nào nữa. Đối diện với người mình thích không phải chuyện dễ dàng, nhưng cái gì cũng có giới hạn. Trên một số phương diện Mạc Tùy chưa từng để ý đến cái gọi là giới hạn, nhưng bây giờ thì khác rồi. Cô là người thích dứt khoát, nếu cảm thấy có thể nhịn thì chẳng bao giờ thay đổi, nhưng nếu đã quyết tâm cắt đứt thì cô sẽ tìm cách vượt qua nỗi buồn trong thời gian ngắn nhất. Cô xoa xoa cánh tay, xoay người, đi về. Cô không rảnh đứng ngoài trời hứng lạnh góp vui cho người khác. Đi được mấy mét, cô nghe anh ta nói “Mạc Tùy, anh thật lòng đối tốt với em, chuyện anh đánh em, anh rất xin lỗi.” Cô dừng bước nhưng chẳng quay đầu lại, “Không cần xin lỗi, anh phản ứng như vậy còn hiền lắm. Nếu mẹ tôi bị người khác làm nhục, chỉ tát một cái còn chưa bõ đâu.” Trần Lương Sinh sững sờ, hai tay trong tay áo siết chặt, “Cho nên em còn mong anh trả thù em nhiều hơn nữa?” “Sai rồi!” Mạc Tùy nghiêng đầu cười cười, từ chỗ Trần Lương Sinh chỉ nhìn thấy được khóe môi nhếch lên của cô và màu xám ẩm lạnh làm nền đằng sau cô, “Tôi chỉ muốn nhắc anh, cái chết của mẹ tôi, tôi nhất định phải bắt các người trả đủ.” Trở về phòng, nhiệt độ chênh lệch quá nhiều làm Mạc Tùy nổi cả da gà, cô cởi áo ra run rẩy ngồi vào chỗ. Tùy Kỳ đã ân cần nịnh hót múc một bát canh nóng hổi đặt trước mặt cô, hai mắt sáng lấp lánh nhìn cô. Mạc Tùy nhấp một ngụm nhỏ, bị anh nhìn chằm chằm đến phát ngượng, giơ tay lên kéo kéo tóc ở gáy anh, trả lời lấy lệ “Rồi, ngon lắm.” Tùy Kỳ tức thì cười híp cả mắt, má trái lộ ra một lúm đồng tiền mờ mờ. Ôi mẹ ơi, Mạc Tùy đau đầu ôm trán, biểu hiện của anh có mất mặt không cơ chứ! Sủi cảo đương nhiên là không mua, nguyên nhân là hàng tạp hóa đóng cửa rồi, Phạm Tư Nhiễm liền ra vẻ biết ngay mà. Đêm nay Tư Phàm và Phạm Tư Nhiễm ngủ lại. Nhà Mạc Tùy nhỏ, hai người còn chật chứ đừng nói là bốn. Đương nhiên Phạm Tư Nhiễm nằm giường với Mạc Tùy, giường của Tùy Kỳ là giường đơn, hai người đàn ông không nằm nổi. Sàn phòng khách cũng không đủ chỗ thế nên một người trong số họ sẽ phải ngồi. Lúc bàn đến việc chia giường thì trời đã hửng sáng, trong bốn người Tư Phàm uống hăng nhất nên đã say rồi, không thể để anh ngồi cả đêm được. Nhưng để Tùy Kỳ ngồi đó thì Mạc Tùy lại không bằng lòng, hai người kia ăn không uống không giờ còn tranh cả chỗ ngủ của họ à, lý đâu ra vậy? Cô vung tay lên, kết luận, “Đi, nhà vệ sinh đủ cho một người ngủ, Tư Phàm đi đi.” Phạm Tư Nhiễm ôm đầu người yêu mình trừng mắt, “Không được, nào có chuyện để khách ngủ trong nhà vệ sinh?” Cô ấy chỉ Tùy Kỳ, “Anh đi đi.” Tùy Kỳ không nhúc nhích, quay đầu nhìn Mạc Tùy, Mạc Tùy khoanh tay cãi lại Phạm Tư Nhiễm “Bớt nói nhảm đi, nhà vệ sinh nhà mình đâu có hôi, hay thích cả cậu và lão nhà cậu cùng ngủ nhà vệ sinh.” ———– Dip Này nha, đừng ai mơ mà động vào cún nhà chị Tùy nhá, chị cho ôm bồn cầu đấy nhá. Có đôi khi, định mệnh đến với chúng ta một cách vô cùng bất ngờ mà không ai có thể lý giải nổi. Chẳng hạn như trường hợp của Mạc Tùy. Chỉ vì vô tình ném cho kẻ đầu đường xó chợ kia một cái hamburger lại khiến cho cô “lời” ra một người, còn là một kẻ dính như keo dính chuột, nhất quyết bám lấy cô không đã làm đủ mọi cách để khiến anh rời đi, thậm chí còn báo cả cảnh sát, nhưng cuối cùng lại chẳng làm được gì. Dù cô có đi đến đâu, anh cũng vẫn duy trì khoảng cách nhất định lò dò đi theo cô, còn ngoan ngoãn ngồi im khiến cô không thể gán cho anh tội gây rối. Bài viết được post full và sớm nhất tại LustAvelandSau đó cô mới biết người đàn ông này bị mất trí nhớ, đi theo Mạc Tùy vì cô là người đầu tiên chủ động cho anh đồ cái hamburger, đổi được nguyên “cục nợ”.Mạc Tùy thấy anh đáng thương, nhưng cô không phải là người không cảnh giác. Có trời mới biết anh nói thật hay nói dối, mọi thứ có khi đều được chuẩn bị từ trước, giả vờ mất trí lại càng đơn giản chính sự quyết tâm “đóng đô” của anh trong khu nhà cô khiến Mạc Tùy phải nhìn lại. Cuối cùng, sau một hồi cân nhắc cô cũng quyết định “thu nhận” người nhìn có vẻ chính trực thiện lương, IQ xem ra cũng không cao chẳng nhớ tên mình là gì, vậy thì tạm lấy tên cô làm họ, gọi là Tùy Kỳ Kỳ là một anh chàng ngoan ngoãn lại đảm đang. Lúc ở nhà thì thầu hết công việc nhà, khi Mạc Tùy bảo đi làm thì vui vẻ nghe theo lời cô. Mà con đường sự nghiệp của anh cũng hết sức gian nan. Chỉ vì ngoại hình quá điển trai đã gây cho anh biết bao nhiêu rắc rối. Vòng đi vòng lại, cuối cùng Tùy Kỳ lại trở thành đồng nghiệp làm chung siêu thị với Mạc trai thì có nhiều người thích, Tùy Kỳ cũng không ngoại lệ. Đi làm chưa được bao lâu đã có em nhân viên thầm thương trộm nhớ, bao nhiêu kẻ mến người yêu. Nhưng cho dù đối phương có hấp dẫn đến đâu, anh vẫn từ chối tất cả những tình cảm ấy. Bởi trong lòng anh chỉ có duy nhất một người, từ lúc vừa mất trí nhớ cho đến bây giờ vẫn không hề đổi lẽ trong lòng Mạc Tùy anh chỉ là một khách trọ đến ở nhờ, một ngày nào đó rồi cũng sẽ mỗi người một hướng. Nhưng trong thế giới nội tâm của anh chỉ có duy nhất mình Mạc Tùy, dù anh biết họ chỉ là những người đi qua đời anh nhận ra, mình yêu Mạc yêu nên ghen, vì yêu nên quan tâm, vì yêu nên sinh ra chiếm yêu của anh đôi khi lại vô cùng thái quá, khiến Mạc Tùy sợ hãi, đối xử với anh lạnh nhạt, thậm chí đã từng đuổi anh Tùy Kỳ sẽ không bao giờ rời đi. Dù cô có đôi lúc hơi hà khắc, nhưng anh không muốn rời khỏi cô, rời khỏi căn nhà bé tí xập xệ này, cũng không cho phép bất cứ ai bước vào thế giới của bọn gió đi qua, Tùy Kỳ sau bao lần bị đuổi đi vẫn bền bỉ trụ lại. Nhưng cô lại chẳng hề biết được, có vài thứ trong con người anh đã lặng lẽ đổi Tùy không thể ngờ, người mà cô luôn xếp vào nhóm dịu dàng ấm áp lại có một ngày vùng dậy đảo lộn tất cả, mà người phải trả giá lại là chính mình. Nhưng cũng chính lần đó lại như mở một nút thắt mới trong mối quan hệ của cả hai. Mạc Tùy từ không thích, dần dần bị những hành động quan tâm chăm sóc của anh làm cho tan đến một ngày cô bỗng nhận ra, bóng hình quen thuộc nhiều năm trong trái tim cô bỗng nhiên được thay thế bằng hình ảnh của Tùy Kỳ, là đôi mắt cong cong hình trăng khuyết, là lúm đồng tiền mờ mờ hai bên má như, cô cũng phải lòng Tùy Kỳ mất Tùy biết cô không thể giữ anh lại bên mình mãi. Rồi sẽ có một ngày anh nhớ ra tất cả mọi chuyện, trở lại nơi mà anh thuộc là cô không thể ngờ rằng, ngày đó lại đến quá nhanh……Tùy Kỳ của cô không phải là Tùy tên Phương Như Thần - là đại thiếu gia nhà họ Phương, trong tay còn nắm cả Phương có một cuộc sống xa hoa, so với cô thì hoàn toàn là người của hai thế bất ngờ hơn cả - là anh đã từng yêu sâu đậm một người đàn ông. Quá khứ đã qua rồi, hãy để cho nó qua đi. Mạc Tùy không nỡ, cũng không muốn rời xa Tùy Kỳ. Người ta đến tìm anh, mỗi ngày đều nói với anh về chuyện trước đây thì sao chứ? Chỉ cần Tùy Kỳ vẫn còn muốn ở, thì không ai có thể ép anh rời xa người đàn ông ấy lại đâm một nhát dao chí mạng vào lòng cô. Anh đã nhớ ra mọi thứ nhưng cô lại chẳng hề hay biết. Còn gì đau đớn hơn, khi chính cô phát hiện ra người mình yêu tha thiết lại đi lừa gạt mình?Hơn nữa, anh ấy vẫn còn vương vấn người xưa…Không phải cô chưa lường tới chuyện anh sẽ nhớ lại, chỉ là quá đột ngột khiến cô chưa kịp chuẩn bị, hơn nữa còn biết được thông tin quá sốc không còn nữa một người đàn ông luôn ở bên cạnh cô, an ủi cô mỗi khi cô buồn, tiếp thêm cho cô động lực đối mặt với cuộc sống. Anh phải trở về với người thương, với gia đình, với công việc và bao thứ khác đang đón cô, sẽ là người ra đi. Rời khỏi anh, lãng quên tình cảm của bọn họ.…Phương Như Thần không ngờ, chỉ vì một lần dại dột mà anh đã lỡ đánh mất cô đến tận hai hai năm qua không đêm nào anh ngủ yên, không ngày nào mà anh thôi hối hận. Cô đã cho anh cơ hội sao anh không nắm lấy, dù biết rất rõ vì chuyện riêng của gia đình mà Mạc Tùy rất thiếu cảm giác an toàn, sao anh còn nói dối cô?May mắn thay, ông trời đã cho anh một cơ hội. Anh gặp lại Mạc Tùy, nhưng cô đã không còn là Mạc Tùy của ngày xưa. Cô trở nên thâm trầm hờ hững, ánh mắt bình thản không một chút phẫn nộ nào. Cô không muốn gặp lại anh thì đã sao? Người mà anh đã định, thì cả đời này chỉ có thể là của cần Mạc Tuỳ vẫn ở đây, anh sẽ tìm mọi cách trói chặt cô ở bên cạnh mình, không để cô rời xa anh thêm nữa.…“Trọn đời em nuôi anh” là một bộ truyện có motif khá lạ mà mình từng đọc qua. Cá nhân mình thấy truyện đọc ổn, các nhân vật được xây dựng không bị hoàn hảo quá, ai cũng có những mặt tối và sáng của riêng Mạc Tùy với ngoại hình bình thường, công việc không ổn định, tính cách xù xì nhưng nội tâm mềm yếu chứa đầy vết thương. Một Tuỳ Kỳ nhìn có vẻ ngoan ngoãn vô hại nhưng cố chấp và còn mắc “bệnh chiếm hữu” cao vô nhân vật phụ cũng là “chất xúc tác” cực mạnh thúc đẩy chuyện tình cảm của nam nữ chính. Từ những nhân vật rất phụ dẫn đến những “lần đầu tiên” của Mạc Tuỳ, đến các nhân vật là “tình địch” của nam chính hoặc nữ chính. Ấn tượng nhất đối với mình chính là “anh trai” Trần Lương Sinh, mối tình đơn phương của Mạc Tùy, cũng là một trong những người dẫn đến mâu thuẫn trong gia đình của bạn không ngại đọc thể loại “bẻ cong thành thẳng” hoặc đang muốn thử một cảm giác mới lạ, bạn có thể cân nhắc bộ này để đổi gió nhé ^^_____*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh pic Google/huaban Tên truyện Trọn đời em nuôi anh Tác giả Nghiêu Tam Thanh Editor dipM Beta mèo mỡ Chương 61 – Xuất viện Mạc Tùy hôn mê một ngày mới tỉnh. Nhìn một màu trắng toát trước mắt cô có chút thất thần, sau đó mới từ từ nhớ lại mọi việc. Cô nhớ rõ đêm đó vừa đi che chuồng gà xong bước được vài bước thì nhà sập, có cái gì đó đập mạnh vào đầu cô, sau đó cô ngất. Trong thời gian ấy thỉnh thoảng cô tỉnh lại, nhưng toàn thân đau đớn không còn sức để kêu cứu. Trên mặt có rất nhiều chất lỏng chảy xuống, mang theo vị rỉ sắt đậm đặc và mùi bùn đất, hiển nhiên đó là máu, hơn nữa còn là máu của cô. Ngay sau đó cơn buồn ngủ kéo tới, cô cố gắng giữ mình tỉnh táo, nhưng vô ích. Sau đó cô lại bắt đầu nằm mơ, mơ hồi còn bé ở trong một ngôi nhà lớn rất đẹp, hồi ấy một nhà ba người sống với nhau, mẹ cô mặc váy trắng đứng trong phòng bếp nấu canh, cô vui vẻ chạy tới, nhưng khi người ấy quay mặt lại, khuôn mặt lại biến thành Phương Như Thần, nét mặt ngại ngùng ngượng ngập như khi mới gặp lần đầu. Anh bưng bát canh ấm nóng thơm nức đưa tới trước mặt cô, nói một câu mà cô hằng quen thuộc “Mạc Tùy, nhân lúc còn nóng mau uống đi!” Cô đột nhiên thấy lòng mình tê dại, cảm giác khó thở ập tới. “Tùy Kỳ!” Trong cơn mê cô rên rỉ hai tiếng, khóe mắt chảy xuống hai vệt nước mắt dài, nhanh chóng hòa với máu. Phương Như Thần thấy cô tỉnh lại, bật dậy bấm chuông trên đầu giường, các bác sĩ rất nhanh theo nhau vào kiểm tra toàn diện cho cô, ghi lại các thông số cần thiết xong lại mau chóng ra ngoài. Trong phòng bệnh lại trở nên yên lặng, Phương Như Thần đang đứng bên cửa sổ khuấy cái gì đó, nửa khuôn mặt nhìn nghiêng vẫn hoàn mỹ như thế, chỉ là có chút hốc hác. Mạc Tùy lén nhìn anh, cảm giác có gì đó là lạ, nhưng không thể nói rõ là lạ ở đâu. Rất nhanh, Phương Như Thần quay người bước tới, trên tay bưng một cái bát nhỏ, bên trong là cháo. Mạc Tùy mới tỉnh chỉ ăn được đồ ăn lỏng. Anh ngồi vào mép giường múc một thìa đưa tới bên miệng cô, mắt nhìn chằm chằm vào miệng cô, mặt không biểu cảm. Mạc Tùy máy móc há miệng ăn, đối diện với Phương Như Thần như thế này có vẻ hơi lúng túng. Anh không hề để ý đến sự gượng gạo của cô, vẫn thong thả đút từng thìa từng thìa một. Chẳng mấy chốc Mạc Tùy không ăn nổi nữa, nhiều ngày chưa ăn gì nên cô không có tí khẩu vị nào. Động tác của Phương Như Thần vẫn không dừng lại, Mạc Tùy cố ăn thêm một miếng nữa, rồi tránh đi, nhìn anh khổ sở nói “Thôi, em no rồi!” Động tác của anh vẫn cứ tiếp tục, Mạc Tùy bất đắc dĩ, “Phương Như Thần!” Anh ném thìa vào bát, phát ra tiếng cạch rất vang, sau đó đứng dậy đi sang bên, trong lúc ấy còn không nhìn cô lấy một cái. Bấy giờ Mạc Tùy mới nhận ra hình như anh đang tức giận, nhưng không biết mình đã chọc anh giận lúc nào. Hàng ngày Mạc Tùy đều cần làm vệ sinh, mà người làm việc đó đương nhiên là Phương Như Thần. Khi biết chuyện này, đột nhiên cô cảm thấy muốn chết quách đi cho xong. “Thực ra có thể gọi y tá làm cho mà!” Cô chật vật đề nghị. “Không cần!” Anh nói ít mà ý nhiều, rồi giơ tay lên bắt đầu cởi cúc áo của cô. “Này này này!” Mạc Tùy khổ sở muốn cản nhưng rõ ràng không có hiệu quả gì, mà cô cũng chẳng có sức để chống cự. Cô nhìn khuôn mặt không đổi sắc của Phương Như Thần cuối cùng chịu thua. Anh thành thạo cởi áo cô, tránh chỗ bị thương, lau rất thuần thục. Hai năm rồi chưa “trần trụi” trước mặt anh trong lúc tỉnh táo, mặt Mạc Tùy đỏ đến độ có thể luộc được trứng. Phương Như Thần cũng dần thở gấp, nhưng hoàn toàn không có hành động vượt rào nào. Dù anh có muốn làm gì cũng phải chờ cơ thể Mạc Tùy cho phép đã. Cứ như thế, chừng nửa tháng sau Mạc Tùy xuất viện. Trong thời gian đó Lục Thố có tới nhiều lần, nhưng không lần nào ở lại lâu. Phương Như Thần nói rất ít, không phải cần thiết thì nhất quyết không mở miệng, hàng ngày không xử lý chuyện công ty thì là chăm sóc Mạc Tùy. Mạc Tùy lại về nhà trọ trong trấn nhỏ. Ngày đầu tiên về nhà, tất cả mọi người trong khách sạn đều đến thăm cô. Lâu rồi không đông người như thế, tâm trạng cô cũng vui vẻ lây. Nhưng sắc mặt của Phương Như Thần thì không tốt lắm, đoàn người nhìn nhau, để lại quà rồi thức thời ra về ngay. Mạc Tùy nhíu mày nhìn anh, bất mãn trong thời gian gần đây cuối cùng cũng bùng nổ. “Người ta cũng là có ý tốt mới đến thăm em, sao anh lại tỏ thái độ như thế? Nếu anh không thích ở đây thì có thể đi, em không ép anh ở lại.” Phương Như Thần mặt tái mét nhìn cô, “Em chỉ mong anh đi thôi đúng không, nói em hay, cả đời này anh sẽ không đi đâu cả, tốt nhất em nên biết điều đó rồi ngoan ngoãn mà ở bên cạnh anh đi. Mạc Tùy, anh đã khoan dung với em quá rồi, em đã không thèm để ý anh cần gì phải tự làm khó mình?” Chuyện lần này anh không bao giờ muốn phải trải qua nữa, anh cũng không có khả năng chịu được thêm lần thứ hai. Biện pháp duy nhất là không để Mạc Tùy rời khỏi tầm mắt của anh, một chút cũng không được. “Em không có ý đó!” Mạc Tùy chỉ nói như vậy. Người chưa từng cận kề cái chết sẽ vĩnh viễn không hiểu được cảm giác bất đắc dĩ và tuyệt vọng ấy. Khi đối mặt với tử vong, tình cảm và lưu luyến chôn sâu dưới đáy lòng mới là chân thật nhất. Cô nhớ rõ, hình ảnh cuối cùng trong đầu là khuôn mặt tuấn tú của Phương Như Thần. Người đã chết một lần thì rất nhiều chuyện nghĩ mãi không thông đều sẽ trở nên rõ ràng, cũng không còn gì phải rối rắm khó xử nữa. Chỉ cần được sống, người mình yêu cũng bình an khỏe mạnh ở bên cạnh mình là đủ rồi. Có lẽ đây chính là sự trưởng thành mà người ta thường nói, đương nhiên cái giá phải trả cũng thật lớn. Mà Phương Như Thần thì không muốn nói nhiều, anh chỉ nghĩ rằng Mạc Tùy còn đang vô cùng bài xích anh, vẻ mặt phản kháng nhẫn nhịn này anh không muốn thấy, nếu cả hai đều không thoải mái thì cần gì phải nói thêm. Phương Như Thần chăm sóc cho cô rất tốt, cẩn thận tất cả mọi việc. Thỉnh thoảng họ nói chuyện, hay xuống tầng tản bộ, nhưng cứ nhắc đến việc Mạc Tùy muốn ra ngoài một mình hoặc đi xa hơn một chút là câu chuyện lại kết thúc với sự im lặng của anh. Nửa tháng trôi qua trong không khí như bình yên mà dường như cũng không bình yên này, Mạc Tùy đã hồi phục tương đối, cả ngày ở nhà cô rảnh rỗi đến mọc mốc trên người, vậy nên cô chuẩn bị đi làm bình thường. Lúc ăn cơm, cô chủ động nói chuyện này với Phương Như Thần. Anh bình tĩnh nói “Để thêm một thời gian ngắn nữa đã.” “Nhưng em đã khỏi rồi.” “Nhưng anh lo.” Anh nhìn thấy bát Mạc Tùy đã hết lại xới cho cô lưng bát nữa, “Ăn nhiều một chút, hôm nay anh làm món sườn em thích này.” “Vậy anh nói một thời điểm cụ thể đi, bao giờ em có thể đi làm.” Cô nhượng bộ một bước. Anh lưỡng lự, “Anh mong sau này em đừng đi làm nữa.” Mạc Tùy nhíu mày, “Vì sao?” “Chuyện này trước đó chúng ta đã nói rồi, anh không hy vọng em cách anh quá xa, anh cũng không hy vọng anh không trông thấy em, cho nên em cứ ở nhà là tốt nhất.” Mạc Tùy nhìn khuôn mặt bình tĩnh kì lạ của anh, đột nhiên cảm thấy hình như anh hơi bất thường, có vẻ cực đoan quá mức. Làm gì có người nào tồn tại trên thế giới này mà không tiếp xúc với thế giới bên ngoài? Cô suy nghĩ một chút rồi nói “Cứ cho là em không ra ngoài, vậy anh có thể không bao giờ ra ngoài được không? Công ty của anh thì sao? Chẳng lẽ không có người lãnh đạo sao?” “Chính sách do người tạo ra thì cũng có thể thay đổi. Ở đây anh cũng vẫn có thể lãnh đạo được Phương thị!” Anh gắp thức ăn đặt vào bát cô, “Ăn cơm tập trung vào, đừng nghĩ nhiều quá vậy.” Mạc Tùy lập tức quẳng đũa đi, mắt nhìn chằm chằm vào bát cơm trước mặt, thất thần. Tay Phương Như Thần đang gắp thức ăn hơi khựng lại, rồi anh liền đặt đũa xuống, tay lại giơ lên xoa đầu cô, “Ngoan nào, đừng giận dỗi.” Mạc Tùy lạnh lùng nhìn anh, chậm rãi gằn từng chữ, “Anh điên rồi!” Phương Như Thần cười cười, không nói gì nữa. ______________________________ mèo Có nên thêm vào thể loại là “nam9 là bi, thần kinh ko ổn định, độc giả cẩn thận trước khi vào” như cảnh báo nhà có chó ko nhỉ v dip mặc dù nam chính là bi với thần kinh không ổn định không liên quan nhưng mà nhà có chó thì phải thả chứ

trọn đời em nuôi anh