Những câu nói hay về tình cảm cha mẹ dành cho con, stt về con yêu hay… dưới đây sẽ giúp bạn thể hiện tình yêu thương, niềm hạnh phúc vô bờ bến khi có con. Chỉ cần con cười, con khỏe mạnh, vui vẻ thì dù có khó khăn, vất vả bố mẹ cũng cảm thấy hạnh phúc. 1. Nhìn
Anh ta được điều chuyển sang hết nhà tù này đến nhà tù khác tổng cộng 8 lần, bị xích chân tay. anh ta đã tổ chức một số cuộc biểu tình trên sân
Em cố tình đánh dấu đọc, không trả lời. Dự em sẽ kéo dài 'cuộc chiến' này thêm 1 thời gian cho tới khi chồng thực sự nhận ra sự ích kỷ của bản thân mới thôi". Cuộc sống hôn nhân cần nhất sự bình đẳng, tôn trọng giữa đôi bên. Phụ nữ lấy chồng cũng chỉ mong có
Hương Giang chọn chàng trai đã có chủ Huy Trần dù đã nghĩ rằng anh đã có chủ và nhất quyết từ chối tình cảm chân thành đến từ phía Khánh Ngô - chàng trai từng đến nhà nấu cơm cho cô ăn và yêu thầm Hoa hậu chuyển giới 1 năm.. Trên trang cá nhân của mình, Hương Giang đã chia sẻ về Khánh Ngô và đồng thời
Trên phương diện tình yêu, Bảo Bình khá lãng mạn và nhạy cảm. Tình yêu như tiếp thêm sức mạnh, động lực cho họ vươn lên trong cuộc sống. Bảo Bình thường có những suy nghĩ mơ mộng, hão huyền vì thế họ cũng hay phải chịu cảm giác thất vọng và tổn thương. Khả năng quan sát nhạy bén Bảo Bình giỏi phân tích
Nhưng chỉ cần bạn nỗ lực, cố gắng hết mình, có thái độ tích cực và thực sự nghiêm túc, dành hết tâm huyết để đạt được mục tiêu như thể đó là "công việc cuối cùng", bạn sẽ nhận ra ý chí của mình thật phi thường và bạn hoàn toàn có thể đánh bại mọi khó khăn như một "vị anh hùng" thực thụ. 11.
Đọc đoạn trích sau và thực hiện các yêu cầu nêu ở dưới: Chúng ta thường nghĩ rằng cuộc sống của mình sẽ tốt đẹp hơn sau khi việc học hành hoàn tất hay có gia đình, có công việc ổn định. Nhưng khi đã có được những điều ấy rồi, chúng ta lại bị chi phối bởi nhiều mối bận tâm và lo lắng khác nữa.
Top 5 Cảm Âm Dành Cho Sáo C5 Hay Nhất 2022 Cảm Âm | Cảm Âm C5 | Cảm Âm Sáo Trúc Học Thổi Sáo Trúc Chuyên Nghiệp - Sáo Trúc Hoàng Anh Anh sẽ mang hết những suy tư Tình ơi‚ tình ơi‚ tình ơi em ở đâu rồi. Do Re Do Re Do Re Re ReDo la. Lặng nhìn bờ vai xưa. la la la Do Re, Tựa
Vay Tiền Online Chuyển Khoản Ngay. Hàn Ân thương tâm, cô bơ vơ một mình nhìn Bạch Phí Ưu đăng săn sóc cho Phương Hạ không phải là điều cô muốn, nhưng là điều đã được định sẵn từ trước rồi. Cũng lỗi do cô thôi, do sự tự ti của bản thân mình, sự sợ hãi những chuyện xưa, đã bỏ lỡ lời yêu của anh dành tặng cho tại thì anh đã có một nữa cho chính mình, cô tiếc nuối làm gì nữa? Đau thương làm gì nữa?Cô buồn cười chính bản thân mình, mình lại ghen tuông nữa Trực Nam quay trở lại, nắm lấy tay Hàn Ân cười "Để cô đợi lâu."Hàn Ân cười nhạt "Không lâu."Hai người cùng bước đến chỗ Bạch Phí Ưu. Anh nhàn nhạt ôm eo Phương Hạ Ngân nói chuyện rất vui vẻ với người Ân cũng im lặng giương mắt nhìn, mặc cho Trương Trực Nam nắm chặt tay mình không buông, giới thiệu cô với mọi người với danh phận bạn Phí Ưu không nhìn cô, anh cũng chẳng hỏi han lấy một điều. Hàn Ân nghĩ có lẽ điều này như vậy cũng tốt, xem như cô và anh thành người lạ như thế này lại nhiều người vui vẻ, nhất là Phương Hạ Ngân, ánh mắt cô vui sướng nụ cười trên môi rạng cô ong ong cả lên, chẳng còn nghe xung quanh nói gì cả, bỗng chốc Trương Trực Nam choàng tay qua vai cô, nhẹ nhàng lay nhẹ cô."Hàn Ân?"Đôi mắt vô hồn của cô trở lại có ánh nhìn, mở to mắt "Sao?""Marvin chào em kìa." Trương Trực Nam ghé sát tai của Hàn Ân, nói nhỏ "À, tôi quên, tên của Phí Ưu tiếng Anh là Marvin."Ánh mắt lạnh của Bạch Phí Ưu có chút dợn sóng, liền thu lại. Nhìn cách tình tứ của Hàn Ân và Trương Trực Nam, anh càng chướng tai gai mắt, bàn tay chạm eo của Phương Hạ Ngân thêm Hạ Ngân hơi đau, nhưng cô chịu đựng được. Vì đây là điều cô muốn rồi còn gì phải hối tiếc?"Chào Hàn tiểu thư." Phương Hạ Ngân mỉm cười."Chào Phương tiểu thư." Hàn Ân gượng cười, cô xoay qua nhìn Bạch Phí Ưu, đôi mắt hẹp lạnh lùng kia làm cô có sợ hãi "Chào Bạch tiên sinh... chúc mừng..."Lời nói của Hàn Ân làm Bạch Phí Ưu có đau lòng, anh cố gắng điều xúc lại tâm trạng không ổn định, lạnh nhạt trả lời "Cám ơn."Anh nhìn lại đồng hồ đeo trên tay, sắp đến giờ khai mạc, liền xoay người rời đi, không quên nắm lấy tay Phương Hạ Ngân theo Ân nhìn theo với ánh mắt bi thương, hai người họ đẹp đôi đấy chứ? Trai tài gái sắc còn gì. Phương Hạ Ngân cũng là thiên kim tiểu thư, tuy cô có hơi nóng nảy nhưng vẫn là người tốt, Hàn Ân biết Phương Hạ Ngân đã yêu mến Bạch Phí Ưu lâu, bây giờ cô nên chúc mừng cô ấy mới phải, dù gì tình cảm cô dành cho anh, cô sẽ đem nó chôn giấu Trực Nam thì không ngờ Bạch Phí Ưu lại làm cách trẻ con này, nhưng cũng nhờ như thế anh sẽ bớt thấy có lỗi hơn. Bỗng anh xoay đầu nhìn Hàn Ân, đôi mắt cô ánh lên bi thương nhìn bóng dáng hai người đó khuất đi sau cánh cửa sảnh vai anh đang choàng qua đã thôi run hít không khí mấy hơi liền, nhìn Trương Trực Nam đang dùng ánh mắt thương cảm cho cô, cô buồn cười, có gì phải thương hại?"Vào thôi!" Hàn Ân rũ mắt, cố gắng lấy lại tâm trạng ổn định."Được!" Trương Trực Nam cũng rời đôi vai gầy, nắm chặt lấy tay Hàn Ân cùng đi vào sảnh lớn....Hàn Ân bất lực nằm xuống nệm, nước mắt chảy dài hai bên khoé mắt, cô mặc kệ mọi thứ, cứ khóc có lẽ sẽ ổn tiệc thật sự rất choáng ngợp, nhưng cô không có tâm tình để chiêm ngưỡng, ánh mắt cô lúc nào cũng vô hồn nhìn người đàn ông hoàng kim, luôn bận comple đen huyền chững chạc, lịch lãm, làm cô lúc nào nhìn cũng rung động không anh trả lời các phóng viên, nụ cười của sự tự tin ngạo mạn. Cô đứng cách xa anh chỉ mười bước chân, nhưng cô biết mình xa anh như trăm cây số, không thể bước gần lại như hào quang toả sáng khắp nơi, cô như ngục tù chỉ núp trong bóng tối, nhìn đến hào quang mà yêu thích và chỉ dừng lại ở yêu thích...Hàn Ân đứng giữa cánh đồng hoa bỉ quanh cô, hiện lại hình ảnh Bạch Phí Ưu và cô cùng ngồi trên ghế công viên, đùa giỡn, nụ cười tươi rạng rỡ trên khuôn mặt anh và cô, đó là câu chuyện cũ...Hàn Tư Thông vì lịch trình bận rộn, đã đi công tác xa, ông đang giữ chức phó tổng giám đốc công ty xây dựng. Một công ty không lớn, nhưng rất uy Hàn Ân bất đầu gửi thư về cho gia đình, sẽ có thư hợp phụ huynh, để thông báo về việc học trong Ân buồn rầu, cô cầm thư trên tay, hai hôm nữa phải hợp phụ huynh, nhưng bố cô mới vừa đi được một ngày đầu cô loé sáng, nhờ Bạch Phí Ưu thử xem. Thế là cô chạy sang căn biệt thự nhà anh, cách cô chỉ hai mươi bước mai mắn, hôm nay chủ nhật anh ở nhà. Anh thoải mái ngồi trong phòng làm việc với chiếc áo thun xanh đậm và quần kaki màu trời. Nhìn anh trẻ ra so với mấy bộ vội mở nhẹ cánh cửa, rón rén đi sau lưng anh. Anh đang chú tâm vào sổ sách, nên không để ý đến có người lạ vào choàng tay ta trước, hai bàn tay nhỏ bé che mắt anh, giả giọng "E hèm! Đố là ai?""Còn ai vào đây nữa?!" Bạch Phí Ưu bắt lấy hai cánh tay nhỏ, kéo cô từ sau ra Ân hoảng hốt, cô sợ anh vuột tay, sẽ té "Anh tiểu Bạch, té em!"Nhưng nỗi lo sợ cô đã không thành, tay Bạch Phí Ưu rắn chắc kéo cô nằm vào lòng anh, anh cười ha ha "Thế nào? Sợ không?"Hàn Ân phồng má, liếc Bạch Phí Ưu "Anh thật đáng ghét!"Bạch Phí Ưu xoa đầu cô, ánh mắt đầy yêu thương, anh đã đặt cô ngồi trên bàn làm việc, mặt đối mặt."Tìm anh có việc gì sao?" Bạch Phí Ưu nhìn thấy Hàn Ân đã thôi giận dỗi mới Hàn Ân cô quên mất việc quan trọng khi qua tìm anh. Cô liền lấy trong túi quần mình tờ thư, đưa cho anh Phí Ưu lướt đọc qua thì đã hiểu tám phần, ngày 17 hôm nay 15 mà chú Hàn đã đi công tác, anh hiểu được cô đang nhờ anh giúp không chần chừ, đồng ý "Được rồi, ngày 17 anh sẽ đi hợp phụ huynh cho em."Ánh mắt Hàn Ân sáng lên, cô vui sướng ôm cổ anh "Anh Tiểu Bạch là nhất nhất!"Ngày Ân ngồi trong lớp học, mắt nhìn trân trân đồng hồ trên góc tường trong phút nữa sẽ hợp, mà Bạch Phí Ưu chưa tới. Cô bấm bụng, nếu anh không tới cô sẽ giận anh suốt đời, vì đây là cuộc hợp cuối cùng của năm chủ nhiệm đọc tên từng học sinh trong lớp thì Bạch Phí Ưu xuất Phí Ưu anh tuấn với bộ vest xám tro, nhàng nhạ đi đến chỗ Hàn Ân ngồi. Ai cũng liếc nhìn, làm cô rất ngại Phí Ưu nói nhỏ "Anh xin lỗi, sáng có cuộc hợp gấp nên anh đến trễ."Cô vui mừng, lắc đầu "Không có, còn 5 phút nữa mới bắt đầu mà."Bạch Phí Ưu cười. Anh đẹp trai, rất rất là đẹp trai. Xung quanh bạn gái trong lớp bất giác phải ngó nhìn anh, cả các cô phụ huynh cũng vậy, làm Hàn Ân khó chỉ là của mình cô thôi!Xong cuộc hợp phụ huynh, anh chở cô đến công viên gần trường, ngồi ăn gà rán và trà sữa Phí Ưu ân cần dùng khăn giấy chùi đi vết tương ớt bên khoé miệng cô, anh hài lòng nói "Tiểu Ân học rất tốt! Năm sau cố gắng như vậy nhé!""Tất nhiên!" Hàn Ân cười tít mắt. Đối với cô được anh khen còn hơn gấp vạn lần thầy cô khen Bạch Phí Ưu rất thắc mắc, lí do vì sao Hàn Ân chỉ thích mỗi gà rán và trà sữa dâu. Anh đánh liều hỏi "Sao Tiểu Ân thích gà rán và trà sữa dâu?"Hàn Ân dừng ăn, đôi mắt to tròn chớp chớp, khuôn mặt bình thường chuyển sang ửng cúi đầu, rũ mi, nói lí nhí "Là do... anh Tiểu Bạch đã mua cho Ân Ân mà..."Bạch Phí Ưu không hiểu, đúng là anh luôn mua cho cô... anh dần kinh anh 19 tuổi, cô 14 tuổi. Có lần, anh đã xin lỗi cô vì trễ hẹn dạy học cho cô, nên đã mua trà sữa dâu và gà rán đền bù. Lúc ấy anh chỉ nghĩ rằng, cô sẽ giận hờn anh vì trễ hẹn, mới ăn hết hai món đó, không ngờ...Bạch Phí Ưu tâm anh dao động, như dòng nước ấm áp chảy vào người. Anh xích lại gần cô hơn, môi mỏng cong lên, giọng nói trầm ấm."Tiểu Ân, anh cũng hơi đói, đút cho anh ăn chung với được không?"Hàn Ân càng đỏ mặt, cô chậm rãi đưa chiếc đùi gà đến trước miệng Bạch Phí Ưu, khi anh chuẩn bị cắn một phát, cô giựt lại, rồi cười ha ha lên."Giỏi lắm, dám gạt anh!" "Lêu lêu." Hàn Ân lè lưỡi, làm xấu."Được lắm, xem anh ra tay đây." Anh dùng hai bàn tay cù vào tay cô, làm cô ngọ nguậy bật cười. Trận chiến bất đầu xảy ra, hai người ngồi dưới gốc bóng mát cây lớn, vui vẻ đùa giỡn."Thôi, được rồi. Em chịu thua, chịu thua!" Tiếng cười trong trẻo của Hàn Ân ngập tràng hạnh Hàn Ân còn đang dạt dào cảm giác hạnh phúc, thì hình ảnh biến vào đó là hình ảnh anh ôm lấy Phương Hạ Ngân cười nói. Ánh mắt nhu tình nhìn cô ấy làm Hàn Ân đau không làm được gì cả, cử động cũng không được. Nói cũng không xong. Chỉ đứng nhìn hình ảnh hai người họ, lòng cô rỉ máu, bất giác nước mắt chảy dài trên mắt cô ngập tràn nước mắt, ấm cô thất thanh kêu gào, cô muốn hình ảnh đó biến mất đi, đừng hành hạ cô nữa, cô đã không còn chịu đựng được...Thật mai mắn cho cô, tiếng chuông đồng hồ báo thức 6 giờ giật mình tỉnh giấc mộng, mồ hôi thây phiên nhau đổ, sức lực cô chẳng còn để có thể ngồi dậy. Hơi thởi yếu ớt, mình mẩy dần nóng lên...Cô biết được mình đã lên cơn chương 28
Ca khúc Bình Minh Dịu Êm do ca sĩ Nhật Tinh Anh thể hiện, thuộc thể loại Nhạc Trẻ. Các bạn có thể nghe, download tải nhạc bài hát binh minh diu em mp3, playlist/album, MV/Video binh minh diu em miễn phí tại Lời bài hát Bình Minh Dịu Êm Nhạc sĩ Nguyễn Văn Chung Lời đăng bởi nct_official Bài hát Bình Minh Dịu Êm - Nhật Tinh Anh Một cuộc tình dịu dàng dành cho em mãi mãi Hạnh phúc ấy đến với anh thật lớn lao Biết bao ngọt ngào ngồi bên nhau say giấc mộng Không ưu tư không có bao phiền lo Rồi một ngày dịu dàng và bình minh bước sang Dụi mắt thức giấc thấy em cười với anh Ôm em thì thầm rằng anh yêu em rất nhiều Lung linh trong sớm mai môi hồng khẽ cười Nhìn thấy ánh nắng ấm áp trong mắt em hiền hòa Là điều hạnh phúc nhất trên thế gian dành cho anh Dù có những lúc sóng gió anh chỉ mong em cười Nụ cười em long lanh ngàn hoa muôn sắc thơm. Có anh yêu em, tình yêu này luôn chân thành Có anh bên em nhẹ nhàng cầm tay em Có anh ôm em, bờ vai bình yên những khi em buồn Tựa vào anh em không cô đơn và lo âu Ước chi mai sau, tình yêu mình luôn tuyệt vời Ước chi mai sau ngày đêm mình bên nhau Dẫu cho phong ba, ngàn năm tình ta mãi không phai nhòa Và mỗi ngày có anh đón em trong tươi cười.
"Cụng ly!""Chúc mừng sinh nhật, Hàn Ân!""Không sai không về nhé?""Oke!"Theo đó là những tiếng cười vui vẻ, khoáy động trong phòng khách. Nhưng đa số là tiếng của An Vy Vy, Tôn Dư và anh dường như đã tìm được mỹ nhân châu Á của mình thật rồi. Cô gái đang ngồi đối diện anh, rất hào hứng vui vẻ uống, nụ cười tươi thật rạng rỡ. Bất giác, anh cũng nở nụ Vy Vy đang hào hứng kể chuyện cho Ninh Liên nghe, thì cảm giác có ánh mắt nóng bỏng đang chỉa thẳng vào mình. Cô như thói quen, xoay nhìn, là chàng trai tóc vàng mắt xanh đang nhìn cô, tên dưng An Vy Vy cảm thấy bối rối, ánh mắt màu xanh thẳm kia như đang muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy, hay cô nhìn lầm?"Anh nhìn gì?"Crow chống cằm "Nhìn em."Sau câu "nhìn em", xung quanh liền ồ lên. An Vy Vy xấu hổ đến nổi lấy hai tay che lúc cha sanh mẹ đẻ đến giờ, đây là lần đầu tiên có người nói thẳng thừng với cô như vậy đó nha. Không mắc cỡ sao được? Dù sao cô cũng chưa biết yêu ai là gì...Cô hé mở hai ngón tay ra, đưa một con mắt nhìn đối diện, thấy anh ta vẫn chống cằm nhìn cô, nở nụ cười duyên chết người kia nữa, làm tim cô đập lúc hôm cùng Hàn Ân ở biệt thự này một lần, cô có lướt nhìn thấy anh, nhưng chỉ là lướt qua, dù đôi mắt cô và anh có chạm nhau, nhưng cũng chỉ một giây. Giờ gặp lại, còn ngồi cùng bàn, lại đối diện, thấy thật kỳ lạ Ân và Bạch Phí Ưu liếc nhìn hai bên, xong lại nhìn nhau mỉm Dư ngồi bên cạnh Crow, liền chồm tới, câu vai anh, giọng ẻo lã "Crow, người ta cũng muốn anh nhìn..."Hàn Ân vội lên tiếng "A Dư bớt lại, đang có người lớn trong bàn."Mọi người xoay nhìn Hàn Tư Thông ông nãy giờ ngồi im lặng, ông chỉ cười trừ "Không sao, các con cứ tự nhiên!"Như thế, không khí liền vui vẻ trở phì cười, vẫn để cho Tôn Dư khoác tay lên vai anh "Nếu cậu là con gái, tôi sẽ suy nghĩ lại vấn đề này."Sau đó là tràng cười khoái chí, An Vy Vy cũng cười, cô chợt ngẩn lên nhìn Crow, Crow cũng đàn nhìn cô, không hiểu sao cô lại mỉm cười e thẹn, lại không rời ánh mắt xanh màu trời kia đến giữa hồi bữa tiệc, Hàn Ân dìu Hàn Tư Thông về phòng ông nghỉ ngơi vì ông đã thấm mệt, cần nghỉ sớm. Đắp chăn và chúc ông ngủ ngon xong, cô mới quay lại bàn đã có hơi men say, Tôn Dư lên ý kiến chơi trò chơi. Trên bàn còn lại sáu người, đồng ý bắt đầu trò chơi tên Thành Dư sẽ đặt vỏ chai bia nằm xuống, bắt đầu xoay, đầu bia chỉ đến ai, sẽ phải trả lời câu hỏi của người được chỉ từ oẳn tù xì thể lệ trò chơi xong, Tôn Dư lấy từ dưới chân bàn lên một loạt lon bia Thanh Đảo, hô hào "Ai từ chối quyền trả lời, phải uống hết một lon bia trong vòng 1 phút!"Thế là bắt đầu trò đầu tiên là Ninh Liên, cô được hỏi từ An Vy Vy."Tiểu Liên, cậu từng để ý đến ai chưa?""Có!" Ninh Liên qua lại đến Tôn Dư, lại được hỏi từ An Vy Vy."A Dư, cậu có nghĩ rằng sẽ chuyển giới không?"Câu hỏi của An Vy Vy làm mọi người cười ngất. Rất tự nhiên, Tôn Dư trả lời "Khi nào tớ đi chuyển giới, nhất định trong số tiền để làm phẫu thuật chắc chắn sẽ có tiền của cậu!"Lại một tràn cười, thêm cả pháo tay xung quanh. An Vy Vy cứng họng, cô bĩu môi xem lần thứ 7, lần này trúng Crow. Người hỏi là Bạch Phí dung, Bạch Phí Ưu hỏi Crow "Cậu thích Vy Vy?"Thừa nhận, Crow gật đầu "Thích."Thế đã rõ, mặt An Vy Vy còn đỏ hơn tôm luộc. Cô cúi đầu, ngại muốn tìm chỗ trốn. Đúng là người nước ngoài rất phóng khoáng về khoảng tình cảm nhỉ? Nói thích là thích, không ngại thứ 8, trời đất xui khiến trúng An Vy Vy là người trả lời. Tôn Dư rất khoái chí khi là người Dư nhìn vào ánh mắt An Vy Vy mong mỏi cô gì đó là sợ hãi, nhưng không có, liền hỏi vấn đề đang được xung quanh quan tâm."Cậu thích Crow không, Vy Vy?"An Vy Vy biết ngay sẽ bị hỏi câu này cơ mà, chỉ có điều thật phân vân. Nói thích thì cũng không đúng, mà nói không thích... cũng chẳng đúng nhìn ánh mắt mọi người xung quanh đang chờ đợi câu trả lời. Chần chừ đôi lát, cô ra một quyết định, đó là uống lấy lon bia cạnh bên mình, khui bia, cô cố gắng uống hết trong sự ngỡ có chút thất vọng, nhưng dù sao cũng là chỉ mới bắt đầu, anh đâu thể làm gì vòng tiếp theo, cũng đến lượt Bạch Phí Ưu. Mà thật rất xui xẻo, ba vòng xoay liên tiếp anh đều bị trúng người trả Dư "Bạch tiên sinh, ngài đã yêu chị Ân từ khi nào?""Mười lăm năm." Bạch Phí Ưu nhếch miệng, trả lời tự nhiên."Mười lăm năm?" An Vy Vy và Tôn Dư cùng đồng thanh. Rồi nhìn nhau không tin Ân xua tay "Chỉ hỏi được một câu thôi!"Thế nên, quyết tâm đến lần tiếp theo, trúng Bạch Phí Ưu nên lần này An Vy Vy Vy Vy "Bạch tiên sinh, vậy anh và chị Ân quen nhau từ nhỏ?""Chính xác." Bạch Phí Ưu không phủ nhận, anh rất nhiệt tình trả như, chuyện tình cảm của Bạch Phí Ưu cùng Hàn Ân dần trở nên hứng thú với mọi người xung quanh. Nếu đầu chai bia quay đến một trong hai người, thì các câu hỏi luôn xoay quanh tình yêu của hai kỳ, tò mò. Khi từ chính miệng Bạch Phí Ưu bảo yêu Hàn Ân mười lăm năm, thì có chuyện gì lại không muốn hỏi cơ chứ. Mà ai có thể yêu một người đến tận mười lăm năm, đó là cả một khoảng thời gian dài rất dài, là sự chung thuỷ dành trọn cho một người, thật ngưỡng này đến lượt Hàn Ân. Cô lại được hỏi từ Ninh Liên "Lúc biết Bạch tiên sinh yêu chị đã mười lăm năm, chị cảm giác ra sao?"Hàn Ân bình thản đáp "Chỉ hai từ Hoảng sợ!"Xung quanh không đồng tình nhìn vì không hiểu chuyện, chỉ có Bạch Phí Ưu là vui vẻ cười, anh cũng hoảng sợ khi biết cô yêu anh từ rất lâu rồi. Bàn tay anh lướt đến đôi tay cô, nắm Vy Vy không hiểu "Tại sao chứ?""Vẫn còn đang trong trò chơi, Vy Vy." Hàn Ân nhắc nhở. Bàn tay Bạch Phí Ưu nắm chặt tay cô, ấm áp xuyên mãn, An Vy Vy than thở. Tiếp tục cuộc chơi. Ánh mắt cô liếc qua Tôn Dư, rồi Ninh Liên, như đang lên kế kế tựu kế, sẽ bắt ép Bạch Phí Ưu cùng Hàn Ân nói rõ chuyện tình yêu của hai người thông qua trò chơi giờ Dư và An Vy Vy say khướt vì thua trò chơi, chẳng moi được chuyện bao nhiêu cả, đã được dìu vào một một căn phòng khác dành cho khách. Ninh Liên cũng chịu chung số phận ở lại căn biệt thự của Bạch Phí Ưu một một căn phòng Phí Ưu bước ra từ phòng tắm. Anh nhìn Hàn Ân đã ngồi trên giường thả lỏng xuống làn tóc đen mượt như tơ, đôi má đã ửng hồng vì một chút váy ngủ nửa hở nửa kín làm lòng Bạch Phí Ưu dao động. Hàn Ân đưa mái tóc dài mình vén qua một bên vai, còn một vai kia lộ ra xương quai xanh mảnh mai quyến ngước nhìn, ánh mắt nóng rực của ai kia làm cô ngượng ngùng. Cô thấy anh bước đến, liền xích qua một bên, để anh ngồi kế bên cô, dùng tay lướt nhẹ vào làn tóc phản phất mùi phấn cũng ngồi im, cho anh vuốt ve mái tóc mình, giọng điệu trêu đùa "Thật may, đám ấy say, chứ không thôi em và anh chịu trận hết ngày.""Không sao." Bạch Phí Ưu âu yếm nhìn cô "Em đỡ say chưa?"Gật đầu, Hàn Ân cô đâu có uống nhiều bằng anh, vì đôi khi đám người kia hỏi chuyện tế nhị, anh đã ra tay uống phụ cô số lon bia Thanh Đảo kia rồi."Còn anh? Bao nhiêu đó, có làm anh say?""Tất nhiên là không." Thản nhiên, Bạch Phí Ưu thêm câu nói "Thứ anh say là cái khác..."Bàn tay anh cũng thôi động tác vuốt ve mái tóc cô, thây vào đó, bàn tay chuyển đến eo cô, kéo cô lại gần anh hơn. Phà hơi thở ấm nóng, đôi mắt hổ phách đầy ẩn dụ nhìn Ân biết ý tứ anh muốn gì, liền dùng tay đấm vào ngực anh, nũng nịu "Đồ háo sắc!"Không cho cô nói thêm, môi anh đã ngậm lấy môi cô, trêu đùa thích thú. Anh dần ham muốn chiếm hữu, bàn tay chạm đến trước ngực cô, nơi không có chiếc bra nào cản trở, anh thở dài, thật kích thích...Trời tháng 11, tuyết rơi đầy cánh cửa sổ, đám mây khuất ánh trăng, ánh sáng mờ ảo cho một cuộc ân ái ngọt bắt đầu nhập cuộc, Bạch Phí Ưu chạm lấy từng thới thịt da trên người Hàn Ân. Chạm đến đâu, cô bất giác run rẩy đến đôi môi anh cuốn lấy đôi môi cô lần nữa. Đột nhiên, bụng cô lại quặn lên, cảm giác nôn ói lại đẩy anh ra, ngồi bật dậy xuống giường chạy thẳng vào phòng vệ sinh trong sự ngỡ ngàng của anh.
Ai cũng nói khi yêu chúng ta sẽ thấy tình yêu chỉ toàn là màu hồng. Nhưng nếu chỉ toàn là màu hồng như người ta nói thì chắc chắn tình yêu ấy sẽ rất tẻ nhạt, không mặn nồng, không nhiều cảm xúc và kỉ niệm. Tình yêu cũng giống như đóa hoa hồng, rất đẹp, rất quyến rũ nhưng nó cũng phải vượt lên trên những chiếc gai để khoe sắc thắm của chính mình. Truyện xoay quanh nhân vật chính Bạch Phí Ưu và Hàn Ân. Đứng giữa phố xá đông đúc người, nữ chính chưa bao giờ sợ hãi khi bố cô bỏ cô một mình. Cô chỉ cần biết được anh và cô cùng sống chung một thành phố, chung một bầu không khí thở, cô chắc chắn không cô đơn vì vẫn có anh. Trước đây anh đã từng nói cô giống như đóa hoa bỉ ngạn đỏ rực giữa trời đông buốt giá. Cô có một sức chịu đựng bền bỉ, luôn biết nhẫn nhịn, chịu đựng chấp nhận tất cả. Bởi vì cô yêu anh, yêu rất nhiều. Chính vì thế cô sẽ chịu đựng sự lạnh lẽo từ trái tim anh dù có buốt giá ra sao. Tình yêu của Bạch Phí Ưu và Hàn Ân sẽ như thế nào? Liệu anh có mở rộng trái tim trao cho cô cơ hội, để cô sưởi ấm trái tim buốt giá của anh. Liệu họ có mộ kết thúc tốt đẹp hay không?
cuộc tình dành hết cho anh cho anh